SỐNG LÀ KHÔNG CHỜ ĐỢI
Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ anh ấy rồi lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa.
Anh nói:
– Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc vòng cổ vô cùng giá trị.
Anh vứt bỏ lớp giấy bọc để lộ ra chiếc vòng, rồi nói tiếp:
– Tôi mua nó tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York cách đây 8 năm nhưng cô ấy vẫn chưa bao giờ đeo. Cô ấy luôn muốn dành nó cho một dịp thật sự đặc biệt. Và tôi nghĩ hôm nay cũng đã đủ đặc biệt rồi.
Đoạn anh đến cạnh chiếc giường rồi đặt chiếc vòng ấy cạnh những món đồ mà anh đã chuẩn bị cẩn thận để lát nữa đây sẽ được đưa vào áo quan.
Vợ anh vừa mới qua đời.
Quay sang nhìn tôi, anh nói: “Đừng bao giờ trông chờ vào một dịp đặc biệt. Mỗi ngày sống đã là một dịp đặc biệt rồi”.
Câu nói này luôn mãi đọng lại trong tôi và để rồi tạo ra những thay đổi lớn lao đối với cuộc đời tôi.
⇒ Tôi bây giờ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời chính là những trãi nghiệm mà mình cần trải qua. Từ ngày đó, bản thân tôi không còn cất giữ một cái gì nữa. Tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, dùng nước hoa mà tôi chỉ giành cho các dịp long trọng một cách thường xuyên, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay làm bất cứ cái gì khi tôi cảm thấy thích.
⇒ Những cụm từ như “một ngày gần đây” hay “hôm nào đó” đang bị loại khỏi vốn từ của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay lập tức. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết rằng hôm nay- một ngày bình thường như bao ngày, chính là ngày cuối mà cô còn sống. Tôi nghĩ rằng cô ấy chắc hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi. Cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây.
⇒ Cô ấy sẽ đi ăn các món cô ấy yêu thích. Xem những bộ phim cô luôn muốn xem, đọc những cuốn sách cô luôn gác lại chờ khi có thời gian. . .Chỉ là những chuyện mà ta luôn cho rằng quá đơn giản, quá nhỏ bé. Nhưng chính chúng đã khiến tôi nhận ra rằng thời gian của bản thân luôn có hạn. Rằng bản thân sẽ cảm thấy vô cùng hối tiếc bởi có thể sẽ ra đi nhưng chưa thể làm được điều mình yêu, chưa nói với người thân được một câu yêu thương, chưa thể gặp những người bạn mà tôi luôn hẹn lần sau gặp mặt. . .
⇒ Bởi vậy giờ đây, tôi không còn hẹn lại lần sau, không ngần ngại khi làm bất cứ điều gì và không giữ lại điều gì có thể khiến bản thân cùng người thân có thể được hạnh phúc. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày luôn là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc biệt.
BÌNH LUẬN